Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

Mưa phùn - Ngày ấy & Bây giờ!!!

1.
2007: ... Mấy ngày hôm nay, trời Hà Nội lất phất mưa phùn...Cái cảm giác khó chịu luôn túc trực trong người nó, sẵn sàng biến thành cơn tức giận bất cứ lúc nào. Nó luôn gắn tính ẩm ương của mình với sự thay đổi của thời tiết. Đặc biệt,  nó không bao giờ thích trời mưa, nói thẳng ra là: ghét cay ghét đắng. Không biết đã bao nhiêu lần, nó bị mọi người chê ỏng chê eo là: thiếu lãng mạn. Mỗi lần như thế, nó chỉ khẽ nhớn mày, đáp lại bằng cái bĩu môi dài thườn thượt... Nó ghét mưa rào, ghét mưa phùn, ghét mưa đá... Cực ghét mưa.
2010: ... Ngày hôm nay, trời Hà Nội lại mưa. Mưa phùn dai dẳng.
Nó trải qua 1 đêm mệt mỏi. Ngủ chập chờn. Bừng tỉnh lọ mọ lúc nửa đêm. Làm việc trong tình trạng mất tập trung, não hoạt đồng ì à ì ạch. 4 cốc cafe ban tối không những chẳng giúp con người ta tỉnh tảo hơn mà còn gây ra tác dụng phụ: ảo giác. Rạng sáng, nó định ngả lưng chút xíu thì ngủ li bì chẳng biết trời đất gì. Bạn gọi điện khiến nó giật mình, hốt hoảng. Công việc vẫn đang dang dở, mọi thứ bề bộn, ngổn ngang. Giấy tờ lung tung khắp phòng. Những dòng suy nghĩ trong đầu chạy loạn xạ. Bầu trời sáng thứ 7 ảm đạm. Tiếng thở dài khe khẽ. Nó thường cuộn mình trong chăn ấm, nằm đọc truyện tranh và nghe nhạc jazz trong những ngày thiếu nắng như thế này."Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ".  Nhưng nếu cứ nằm bẹp, nó tự thấy mình sẽ lờ đà lờ đờ, chẳng mấy chốc trờ thành bà già nhăn nhó và khó tính. Suy nghĩ đó khiến nó tất tưởi ra khỏi nhà, vội vàng, chẳng chải chuốt, mặc áo mưa và đi. Mưa mau và lạnh. Người dính dính. Quần áo ẩm ướt...


2.
2007: ... Ngày trước, nếu Ông trời cứ định rả rích trút nước xuống trần như thế, thì  bực bội và cáu kỉnh sẽ là hai từ gắn liền với nó suốt cả ngày. Nó dễ cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Nó dễ mất bình tĩnh. Bất cứ vấn đề gì cũng khiến nó nổi cáu. Chẳng có câu trả lời nào, dù đơn giản nhất, cho những hành động khó hiểu của nó cả. Chính nó cũng không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, cho nên nó càng không thể than vãn với mọi người. Vì nó chẳng biết bắt đầu từ đâu. Mỗi lần như thế, nó lại leo lên giường và ngủ. Đó vẫn luôn là cách giải quyết vấn đề hiệu quả nhất. Bởi lẽ, mỗi khi thức dậy, đầu óc trống rỗng, và nó thấy phởn, thấy yêu đời. Một ngày mới lại bắt đầu. Và nó chỉ cần có thế ... Chính vì lẽ đó chẳng mấy khi thấy nó mò ra đường khi trời mưa. Đôi khi điện thoại tắt ngóm. Nó tự thưởng cho bản thân 1 ngày thả trôi như thế, chỉ vì trời mưa.
... Sau một ngày ngủ nướng trốn trời mưa, nó thường dậy từ rất sớm. Nó thường tranh thủ dọn dẹp lại cái bàn học. Với con gái, bàn học như một thế giới riêng, được trang trí, bày biện nào khung ảnh, gấu bông .... đủ các thứ linh tinh cho tăng phần sinh động.Nhưng bàn học của nó chỉ có toàn sách với vở. Mặc dù vậy, nó vẫn thích sắp xếp lại mọi thứ, thay đổi trật tự lung tung. Nó thấy điều đó làm thích thú lắm. Bởi mỗi lần dọn lại đồ, là mỗi lần nó bới tung tất cả lên, bầy bừa như một bãi chiến trường. Thích nhất vẫn là xem lại tập tranh vẽ từ hồi mẫu giáo, thỉnh thoảng mẹ vẫn lôi ra làm mẫu cho ku Mạnh "bún" noi gương.
2010: ... Bây giờ nó không ghét mưa như xưa nữa. Trời mưa cũng khiến nó buồn chút, thở dài chút. Nhưng sau tiếng thở dài đó vẫn là những tràng cười. Nó chủ động đối diện với mưa. Đôi khi nó cũng vầy mình trong những cơn mưa rào cho hạ hoả. Nó cũng bắt đầu có một vài kỷ niệm gắn với mưa. Nếu như mưa rào nó thích ngồi ở đâu đó, vừa nhâm nhi cốc cafe vừa ngắm nhìn đường phố, người qua lại nháo nhào và ướt nhẹp. Còn nếu như mưa phùn như hôm nay, nó thích chui vào một góc nào thật khuất, thật ấm. Mưa đá thì sẽ ngồi dưới mái hiên 1 nhà nào đó ven đường, vừa trú mưa vừa xuýt xoa kêu lạnh, trong khi tay vẫn mân mê những viên đá con tí khiến cóng cả bàn tay. Chiều nay mưa phùn, sương mù dày đặc, đi bộ trên phố, vung tay vung chân và miệng lẩm nhẩm giai điệu bài hát "All I want for Christmas is u"
... Sau một ngày lang thang trong trời mưa, nó trở về nhà khá muộn. Vẫn rất tỉnh táo và lại lọ mọ đêm hôm. Đã từ lâu nó chẳng còn cái thói quen dọn dẹp hay thay đổi trật tự đồ đạc trên bàn học. Nó chẳng còn hứng thú thay đổi nữa. Mỗi vị trí đã được để những vật dụng cố định. Thi thoảng nó lôi trong ngăn tủ cũ hộp đựng thiếp, thư viết tay, sổ lưu bút và album ảnh ra xem lại. Rất nhiều thói quen cũ đã thay đổi, bị lãng quên và đôi khi biến mất khỏi trí não nó tự lúc nào.



3.
Ngày bé, luôn ước mơ làm họa sĩ. Lúc nào đi học cũng mang theo cây bút chì nhỏ trong người.Chỉ đợi đến lúc ngủ trưa, tha hồ vẽ vời múa may trên tường. Vì được làm cán bộ, được đặc cách không phải ngủ trưa, mà nó cũng có bao giờ thích ngủ trưa đâu. Cho nên, những tác phẩm đầu tiên ra đời chính từ chính bức tường trường mẫu giáo. Cứ vớ được tờ giấy nào còn trống chỗ là vẽ vẽ, tô tô. Và đặc biệt nó rất thích sưu tập bút chì. Hồi đó còn bé, chỉ quan tâm tới số lượng, cứ có nhiều bút chì là thích lắm. Nó còn có sở thích: gọt bút chì bằng dao, rồi khắc lên bút chì đủ những hình khó hiểu làm dấu hiệu riêng. Có lần nghịch, bị đứt tay, dù đau lắm nó cũng không dám mở miệng kêu ca. Đến lúc bị phát hiện, bố mẹ không mắng hề mắng nó, chỉ bảo từ giờ muốn khắc gì thì để bố mẹ khắc cho. Khi đó, nó vẫn không hiểu tại sao bố mẹ lại hiền như thế. Chỉ biết đến tận bây giờ, nó vẫn mãi nhớ hình ảnh của bố ngồi ngoài hiên gọt bút chì cho nó...


P/S: Đêm nay, lôi hộp chì màu ra, nó cặm cụi gọt từng tí một, tỉ mẩn từng cây bút chì. Đã có những lúc, ước mơ ngày nhỏ vụt thoáng qua trong đầu. Cuộc sống mà không có ước mơ thì thật là tẻ nhạt và vô vị. Đôi khi ta mất thăng bằng, hãy nghĩ về những ước mơ xưa, ta sẽ tìm lại được nhiệt huyết và sự tự tin của một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét