Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

Mộng mị - Bạn bè & Câu chuyện con đàn bà yêu Gió

1.
Ban ngày, nhà mất điện. Căn phòng con đóng kín cửa sổ. Rèm buông hờ hững. Trời âm u qua màn kính nhờ nhờ. Nằm bẹp, đúng hơn là lăn lóc từ góc giường này sang góc giường khác. Tiếng nhạc rì rầm vài bài hát bật từ đêm đến sáng. Mộng mị. Mắt mở hờ liếc nhìn đồng hồ rồi lại thiếp đi. Lâu lâu những giấc mộng lại tìm về bên cạnh tôi. Những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng rât thật. Những tiếng nói, cười, từng điệu bộ, dáng người, khuôn mặt... cứ hiện dần ra, tề tịu, quây quần đông đủ. Đã có những lúc tôi sợ gặp chính mình trong những giấc mơ. Tôi không dám ngủ, không dám nghĩ đến việc ngả lưng. Những giấc mộng mang kỷ niệm ùa về thường làm tôi bừng tỉnh, mắt đỏ hoe. Những giấc mơ thực quá làm tôi băn khoăn lo nghĩ. Những giấc mơ mang thiên hướng tiên đoán làm tôi hoang mang. Lúc tỉnh, tôi thường nghĩ đến toàn chuyện vui, vậy tại sao trong mơ, chẳng mấy khi tôi thấy tôi cười?

Giấc mơ hôm nay khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn. Giữa 1 biển người cảm giác cô đơn, lạc lõng bủa vây bóp nghẹt lấy tôi tự lúc nào. Nực cười ở chỗ tôi chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Tôi cứ 1 mình vẫy vùng chiến đấu trên chiến trường của riêng mình. Tôi chẳng để ý đến những con mắt đang nhìn mình đấy nghi ngại. Câu chuyện xảy ra tại 1 quán nhậu, bán rất nhiều món nướng ngon và rượu thì thơm đừng hỏi. Giữa cuộc vui, xích mích xảy ra. Tôi bị quân lạ mắt bàn bên đánh chẳng vì lý do gì cả. Tôi điên lên. Đập phá nhảy vào đánh lại. Cháy. Lửa bùng lên. Kẻ thù của tôi bốc cháy. Tôi lao ngay vào dập lửa. Quân lạ mặt từ thù thành bạn. Cái bắt tay kết thúc câu chuyện xích mích.Tiếng vỗ tay vang lên. Quay lại nhìn ngơ ngác. Những khách hàng trong quán đang vỗ tay ầm ầm. Những người tôi quen vẫn đang ngồi chung 1 bàn nhậu và tập trung ăn uông. Hoá ra từ đầu đến cuối chỉ có 1 mình tôi tham gia cuộc nhào lộn trên sân khấu của quán nhậu. Tôi tẽn tò. Tôi quay về bàn. Mọi người nâng chén chúc mừng tôi, chào đón 1 người anh hùng? Người anh hùng hét ra lửa xìu mặt như chú cún con cụp đuôi. Khẽ lắc đầu quay bước ra đi. Đi được vài ba bước, tôi quay lại bàn vừa khóc, vừa gào, vừa thét lên giận dữ. Cuộc vui tàn nhanh, mọi người giải tán đi về. Tôi ngồi đấy ôm chai rượu, tiếng xin lỗi rì rầm bên tai...

2.
"Rượu cũ là rượu ngon. Bạn cũ là bạn tốt" - Nhưng mới rồi cũng sẽ thành cũ :) Phải không?

Trong cuộc sống có những chuyện xảy ra đối với mỗi người, những khó khăn chỉ có tự bản thân mình mới có thể tháo gỡ. Ta phải tự đừng bằng 2 chân mình, bơi bằng 2 tay của mình và suy nghĩ bằng não của chính mình. Đừng mơ mộng hay trông chờ vào những người khác. Ta không thể là não của người khác và ngược lại. Chuyện của ai người đấy tự giải quyết. Bạn bè tan hợp - hợp tan. Bạn có thể bên ta suốt cuộc đời chăng?  Bạn có hiểu ta không? Chẳng có ai hiểu ta bằng chính ta được cả. Mỗi người bạn chỉ hiểu 1 phần con người ta thôi. Và ta cũng vậy. Chỉ hiểu 1 mặt nào đó cuộc sống của bạn thôi. Có thể đối với tôi bạn mạnh mẽ là thế, bạn là điểm tựa cho tôi gục đầu vào nức nở. Nhưng đối với bạn của bạn, bạn cũng yếu mềm lắm chứ. Nhưng tôi chẳng mất quá nhiều thời gian cân đo đong đếm điều đấy đâu. Với tôi 1 ngày là bạn, thì tôi mong có thể bên nhau đến cuối con đường. Tôi không buông tay ra đâu, dù chỉ thể nắm hờ, thỉnh thoảng siết nhẹ đôi bàn tay để chúng ta biết sự tồn tại của nhau. Có những thời điểm phải sống 1 mình bạn ạ. Như thế mới lớn, mới trưởng thành được, mới biết trân trọng bạn :) Đôi khi nên quyết định sai để xem ai sẽ là người kéo ta quay trở lại :)

Giấc mơ kia nhắc tôi 1 điều. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Lúc tụ họp đông vui thì dễ. Nhưng lúc khó khăn đôi khi ta sẽ chỉ có 1 mình. "Vắng mợ thì chợ vẫn đông. Mợ đi lấy chồng thì chợ vẫn vui". Nhưng đừng vì thế mà buồn mà sầu. Hãy trân trọng những ngày tháng còn được vui vẻ bên nhau. Ai biêt ngày mai sẽ đi về đâu? Đôi khi bạn cảm thấy lạc lõng, thấy cô đơn vì không tìm được sự đồng cảm? Thiên trách kỷ hậu trách nhân. Vì vậy, bạn chớ vội đi kiếm tìm những người bạn mới mà bằng cách nào đó hãy chứng tỏ cho những người bạn cũ của bạn thấy bạn coi trọng họ như thế nào. 

"Đến với nhau thật lòng có khi nào quá khó không?
Đến với nhau chỉ muốn cho nhau tiếng cười, cho phút giây vui thế thôi
Đến với nhau đôi khi chỉ ánh mắt bỗng vô tình gặp nhau
Đến với nhau đôi khi chỉ có bia^^ nâng lên nâng xuống hết buồn

Đến với nhau ngọt ngào có khi là phiêu lãng chỉ là gió lướt qua đời thôi
Đến với nhau là giấc mơ quên tháng ngày cho chiếc hôn thêm đắm say
Đến với nhau yêu thương có khi là tan biến không một lý do như cuộc chơi
Đến với nhau yêu nhau là sẽ vui, nhưng sau khi vui… rất buồn…

Người ta cần nhau, người ta đến với nhau
Người ta gần nhau, người ta quên nỗi sầu
Rồi người ta yêu nhau, người ta muốn bên nhau thật lâu
Rồi thời gian vụt trôi, người ta ghét nhau
Thời gian lặng qua người ta quên hết rồi
Rồi người đi xa… người ta đi người yêu người mới…
Trái đất vẫn quay vòng người ta đến với nhau! "

3. 
"Trong cuộc sống, có những người lướt qua ta, nhẹ nhàng như một cơn gió,  mang theo những cảm giác mới lạ,  khơi dậy trong ta những cảm xúc tưởng chừng như đã ngủ quên,  cuốn bay đi mọi ưu phiền ... Và biến nỗi buồn trở thành hạt bụi.

Để rồi.
Gió khe khẽ thổi phù ...Bụi nhẹ bay.

Nếu như không có gió???
Thì hạt bụi vẫn sẽ mãi vương trên hàng mi hoen.
Lặng lẽ.
Đợi.
Chờ.
Để một ngày tuôn rơi. Lăn dài trên gò má.

Và lúc đó là khi ta khóc. Ta thấy thất vọng. Mất nièm tin. Mọi thứ sụp đổ. Không còn gì để tựa vào, để bấu víu ....
Gió xuất hiện và sẽ nâng ta lên???
Dang tay ... Và ta bay cùng gió...."

"Ngọn gió yêu thương"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét